Từ Phượng Niên vẫn luôn không nói gì cuối cùng cũng há miệng. Máu tươi đã trào đến cổ họng liền phun ra. Không phải hắn muốn làm người câm, thật sự là đã không thể nói thành lời, đành phải hướng về nàng làm khẩu hình vài chữ.
Nàng vươn một ngón tay, Li Châu xoay quanh ngón tay. Nàng cười tủm tỉm nói: "Ồ, ngươi là nói 'Mẹ kiếp nhà ngươi'."
Nàng nói xong, hai ống tay áo Từ Phượng Niên phần phật tung bay. Sau khi hắn ngậm miệng lại, máu tươi tràn ra khóe môi lại càng đậm đặc.
Nàng bĩu môi, cười lạnh nói: "Cũng chỉ là ngươi không biết ta là ai, nếu không lấy đâu ra nhiều cái gọi là cốt khí chó má đó."
Nàng nhảy xuống thành đầu, vươn vai một cái. Nắm lấy Li Châu, nhẹ nhàng cọ cọ vào má, lưu luyến không rời thở dài nói: "Về thôi."
