TRUYỆN FULL

[Dịch] Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 620: Cùng Nam Nhạn về Bắc (2)

Từ Phượng Niên day trán trầm tư. Ả đàn bà này trông thì hòa nhã, lúc ấy bị kề sát tim uy hiếp, phản ứng đầu tiên vẫn là để hắn chạy trốn, sao đến cuối cùng lại là kẻ cố chấp chui đầu vào sừng bò không chịu ra, chẳng hiểu chút biến thông nào. Từ Phượng Niên thở dài một tiếng thật mạnh. Thôi được rồi, xem ra chuyện này chắc như đinh đóng cột là chùi đít không sạch, dù sao lúc đó để tránh gây rắc rối cho Ngư Long Bang, hắn đã vẽ rắn thêm chân đòi lão giả mũi ưng cuốn 《Công Dương Truyện》 bên cạnh thi thể, vừa để xóa tan nghi ngờ của đám giang hồ khách ngoài Kỳ Kiếm Lạc Phủ, cũng có nghĩa là chỉ cần Vương Duy Học tinh ý, thì chính là tự rước họa vào thân. Rận nhiều không sợ ngứa, đến Lưu Hạ Thành sau khi chia tay Ngư Long Bang, đằng nào cũng sẽ đại náo một trận, Kỳ Kiếm Lạc Phủ các ngươi thích làm gì thì làm, ông đây binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.

Hoàng Bảo Trang do dự một chút, dùng một ngón tay thanh tú ra dấu: “Ta chỉ nói đã gặp ngươi, khiến ta nhả Lí Châu, nhưng không nói tên họ ngươi, không nói bội đao của ngươi, không nói ngươi có mặt nạ.”

Từ Phượng Niên ngẩn ra một chút, mặt đầy ý cười rạng rỡ, tiến lên hai bước, dang rộng hai tay dường như muốn một cái ôm từ biệt. Hoàng Bảo Trang đỏ mặt lùi lại không nhiều không ít cũng đúng hai bước. Từ Phượng Niên lớn lên trong đống son phấn há có thể chịu dừng tay? Tiếp tục mặt dày bước tới hai bước, trên mặt còn thêm một vẻ đáng thương vô tội tưởng như chân thành từ tận đáy lòng. Vị Sơn Tiệm Thanh kia của Kỳ Kiếm Lạc Phủ càng thêm thẹn thùng, má tựa hoa đào, lùi lại một bước. Hai bước thành một bước, Thế tử điện hạ lão thủ chốn bụi hoa há lại không biết sự huyền diệu trong đó? Chẳng lẽ bao năm vàng bạc châu báu lụa là đều là tặng không? Hắn ôm chầm lấy nữ tử không phải thích mình mà chỉ là không giỏi từ chối này, Từ Phượng Niên ghé vào mái tóc xanh được búi bằng trâm gỗ tử đàn của nàng ra sức hít hà, cười ranh mãnh nói: “Sau này có cơ hội ta sẽ đến Kỳ Kiếm Lạc Phủ tìm ngươi, nếu ngươi cảm thấy bị ta ôm là chịu thiệt, đến lúc đó hãy ôm lại ta một cái.”

Cuối cùng cũng chịu buông Hoàng Bảo Trang ra. Không biết có phải do quan hệ ngậm Lí Châu, hay do thiên phú tướng mạo Long Phi của nàng, mà cơ thể nàng mùa hạ mát lạnh như suối, mùa đông ấm áp như ngọc. Từ Phượng Niên từ bên người nàng sải bước lao ra, cố ý không nhìn vẻ mặt tủi thân chực khóc của nàng, một tay chống lên tường thành, nhảy xuống đầu thành, rời khỏi Nhạn Hồi Quan phi nhanh về phía sa mạc.

Hoàng Bảo Trang ngẩn ngơ đứng trên đầu thành, thẫn thờ xuất thần. Sắc trời dần tối, nàng từng nghe sư phụ du ngoạn khắp thiên hạ nói qua, Nhạn Hồi Quan có nhạn nam bay về bắc, miệng ngậm lá lau bay qua. Vận khí tốt, còn có thể nhìn thấy kỳ cảnh hải thị thần lâu, chuyến đi này của nàng là khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí cầu xin phủ chủ cho phép.

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất