Đào Tiềm Trĩ ngồi xổm bên mộ, một quyền đập vỡ một bình rượu. Sáu bảy bình rượu mạnh đắt tiền từ Lí Dương Vương Triều, Giang Nam đạo truyền vào Bắc Mãng mặc ý chảy xuôi, cùng với nước mưa thấm vào bùn đất trước mộ. Đào Tiềm Trĩ vung mồi lửa chuyên dùng trong quân, đốt cháy giấy vàng mã, tự lẩm bẩm nói: “Lão đầu, ngươi chẳng có tài cán gì lớn, nhưng công phu giữ mạng của mấy huynh đệ chúng ta đều do ngươi tận tay chỉ dạy. Khi đó nếu không phải ngươi nói mình tích lũy quân công vô dụng, chuyển tặng hai cái thủ cấp đó cho Đổng Trác, thì tên kia đánh chết cũng không có được vẻ vang như hôm nay. Nếu không phải cuối cùng ngươi đỡ một đao cho ta, ta cũng chẳng có cách nào mang rượu ngon đến cho ngươi. Tiểu tử Đổng Bàn Tử này là đá trong hầm cầu, tính tình vừa thối vừa cứng, khi uống rượu với chúng ta đã lỡ miệng, nói hắn không làm đến Trì Tiết Lệnh thì không mặt mũi nào đến gặp lão già chết vì sĩ diện như ngươi. Ta không nghĩ nhiều như hắn, đã đến Lưu Hạ Thành rồi, mà ngày Thanh Minh lại không mang theo mấy bình rượu ngon mà ngươi thèm nhỏ dãi đã lâu, thì không coi được. Lão gia hỏa ngươi tâm nhãn hẹp hòi, trước đây trộm rượu của ngươi uống, ngươi cứ như bị cướp vợ vậy. Ồ, quên mất, ngươi ở vậy cả đời. Nếu có thể sống đến hôm nay, lão đầu, chỉ cần ngươi nói xem ưng ý ai, ta và Đổng Bàn Tử, mấy tên không sợ cả Thiên Vương lão tử, sẽ giúp ngươi cướp về ngay.”
Đào Tiềm Trĩ nắm chặt xấp giấy vàng mã đang cháy hừng hực trong tay, hoàn toàn mặc kệ cảm giác nóng rát, khẽ nói: “Trước khi đến tảo mộ cho ngươi, ta đã giết một giáp sĩ Bắc Lương, tự tay dùng Bắc Lương Đao chặt đứt tứ chi hắn. Biết ngươi nhát gan, sợ ngươi ngủ không yên, nên ta không mang đến mộ phần làm ồn ngươi nữa. Lão đầu, nói thật với ngươi, Bắc Lương Thiết Kỵ này khi chúng ta còn trẻ cứ ngỡ là thiên hạ vô địch, chủ yếu là do ngươi hù dọa. Mỗi lần chưa ra chiến trường, chỉ nghe tiếng vó ngựa là thấy ngươi run rẩy, hai chân đánh bò cạp, khiến ta và đám Đổng Bàn Tử cũng sợ chết khiếp theo. Giờ giết nhiều người Bắc Lương rồi, kỳ thực cũng chỉ có thế thôi. Khi đến Lưu Hạ Thành, ta đã mang theo bốn xe tù binh lính Bắc Lương, cũng có nhiều kẻ quỳ xuống cầu xin như chó, có kẻ vì muốn sống mà rút đao chĩa vào đồng bào, còn chẳng bằng chó nữa.”
Một nắm giấy vàng mã cháy hết, Đào Tiềm Trĩ vỗ vỗ tay, phủi sạch tro tàn, chậm rãi đứng dậy nói: “Không làm chậm trễ việc ngươi uống rượu.”
Ba mươi mốt kỵ binh lặng lẽ lên ngựa. Vị hiệu úy tâm phúc xuất thân du thám kia thúc ngựa chạy đến, sau khi lại gần Đào Tiềm Trĩ, trầm giọng nói: “Tướng quân, trong vòng ba dặm, không có gì bất thường.”
Đào Tiềm Trĩ gật đầu, cười nói: “Ta còn tưởng mấy con sâu mọt trong vại tương hoàng thất, kẻ đến Cô Tắc lừa gạt công huân, sẽ nhân cơ hội ta bị giáng chức mà chạy đến la lối đòi đánh chó rơi xuống nước. Xem ra là ta đã đánh giá quá cao gan dạ của bọn chúng rồi.”
