Có vị nữ tráng sĩ eo thon hộ giá, Từ Phượng Niên sau khi trả tiền đặt cọc, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm lên đến lầu hai. Nữ chủ quán khách sạn thoạt nhìn đã mang lại cảm giác vô cùng trầm ổn, tự mình bưng một chậu nước giếng đặt lên giá rồi mỉm cười rời đi. Từ Phượng Niên rửa mặt, đã dám tự xưng lớp mặt nạ da người này là mọc rễ, thì việc chải rửa thông thường chẳng hề hấn gì. Một chậu nước giếng đã đục ngầu, Từ Phượng Niên cảm thấy tinh thần sảng khoái, đẩy cửa sổ ra, quay đầu nhìn bát rượu chén trà trên bàn, lại là đồ thủ công Giang Nam đắt tiền, gốm sứ Tam Thải vàng tím xanh lục, sắc thái cực kỳ diễm lệ, thảo nào khách sạn dám đòi năm mươi lượng bạc đặt cọc. Áp Đầu Lục Khách sạn này làm ăn phát đạt, hẳn không phải là hắc điếm dùng thịt người làm bánh bao. Nhìn nữ chủ quán trong lúc lên lầu cùng các hào khách giang hồ trêu đùa cợt nhả không chút khách khí, hiển nhiên có rất nhiều khách quen. Điều này khiến Từ Phượng Niên như trút được gánh nặng, hắn không phản cảm chuyện đánh giết, nhưng nếu chưa từng gặp mặt, chỉ vì bạc mà sống mái với nhau thì thật vô vị. Khó khăn lắm mới du ngoạn giang hồ, ai muốn chết chìm trong giang hồ chứ.
Trong sân bày sáu chiếc bàn ăn, ngồi hai mươi mấy người, đa số phanh ngực hở bụng, lông ngực rậm rạp. Khi uống rượu ăn thịt, cơ ngực còn tráng quan hơn cả bộ ngực nữ tử cứ rung lên bần bật, may mà các hảo hán vẫn giữ được khẩu vị kinh người. Đao kiếm búa rìu chế tác thô sơ được tùy ý đặt trên mặt bàn, ít có món đồ tốt. Bắc Mãng thiếu thốn đồng sắt, Bắc Lương quản chế nghiêm ngặt, mang một cái cuốc qua biên giới cũng phải đăng ký tỉ mỉ từng chút một. Du hiệp hào đồ của Lí Dương Vương Triều ra ngoài lịch luyện, binh khí đa số đều vừa tay và là thượng phẩm, nhưng ngựa có lẽ kém hơn nhiều so với bên Bắc Mãng, dù sao thì bãi chăn thả ngựa của Bắc Mãng cũng tốt hơn quá nhiều. Nuôi ngựa trưởng thành để lập quân tác chiến không dễ, quan phủ tám châu cũng giám sát chặt chẽ, nhưng những kẻ hào sảng gia thế giàu có bỏ ra số tiền lớn để sắm một hai con ngựa trang trí mặt tiền cũng không phải chuyện khó. Từ Phượng Niên không để tâm đến những mãng phu chửi bới tục tĩu trong sân, mà là mấy bàn thực khách tương đối trầm mặc ít nói ở đại sảnh lầu một, đều không đơn giản. Trong đó, hai bàn liền kề ở góc đều là những kẻ hùng tráng, trên người đa số có một luồng khí thế dũng mãnh của quân lính mà Từ Phượng Niên không xa lạ, vây quanh như sao phủ lấy trăng một vị lão nhân tóc bạc, giữa trán có một nốt ruồi đỏ chói mắt, khí thái trầm ổn.
Một bạch y kiếm khách tiêu sái bất kham, độc chiếm một bàn, nhàn nhã uống rượu. Vỏ kiếm trắng quấn tơ bạc, tua kiếm vàng óng, vô cùng bắt mắt. Các tiền bối giang hồ tận tình khuyên bảo rằng không nên lộ tiền tài, vị kiếm hiệp này lại làm ngược lại, ắt hẳn có chỗ dựa.
Một bàn khác ngồi một thiếu phụ và ấu nữ vận y phục lụa là quý khí, trong Áp Đầu Lục Khách sạn cá rồng lẫn lộn này lại càng hiển lộ vẻ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Đứa trẻ môi hồng răng trắng, có bảy tám phần thần thái giống mẫu thân. Khi Từ Phượng Niên lên lầu, khóe mắt liếc thấy đứa bé ngây thơ vô tà đứng trên ghế dài, đòi mẫu thân ăn cái này cái kia. Thiếu phụ có gương mặt trái xoan tâm sự nặng nề, dung nhan tiều tụy, gượng cười đáp lại lời nũng nịu của con.
Từ Phượng Niên không định ra ngoài tìm đồ ăn, hắn thở ra một ngụm trọc khí, vươn tay che tai, ngón trỏ chồng lên ngón giữa, nhẹ nhàng gõ vào sau gáy hai mươi bốn lần, lần lượt gõ vào các huyệt Phong Phủ, Phượng Trì, Á Môn, đó chính là Song Minh Thiên Cổ Trầm Thiên Thủy trong Đại Hoàng Đình; trong cơ thể thì Kiếm Khí Phiên Dũng Cổn Long Bích, có thể nói là nước sôi lửa bỏng, vô cùng "thống khoái" và sảng khoái.
