Trong không khí hùng tráng do tiếng tỳ bà tạo nên, lão nhân bắt đầu kể đến màn kịch đặc sắc nhất: phi kiếm lâm thế. Lão kể rằng lão Kiếm Thần chỉ với hai chữ "Kiếm lai" đã khiến hàng ngàn thanh kiếm từ Huy Sơn và Long Hổ Sơn cùng bay đến bầu trời Đại Tuyết Bình, rợp trời che nắng. Khách trà nghe đến đây đều trợn mắt há mồm, thầm nghĩ, lẽ nào lại thật sự là một trong những Lục Địa Thần Tiên hiếm hoi trên thế gian này? Khi lão nhân kể đến đoạn Triệu thiên sư của Long Hổ Sơn lên tiếng yêu cầu lão Kiếm Thần trả kiếm lại cho Thiên Sư phủ, lão bèn dừng lại, gằn từng chữ: "Chư vị khách quan có biết sau đó thế nào không?"
Thôi được, móc tiền, móc tiền. Lần này khách trà cho tiền đồng rất sảng khoái, tiếng loảng xoảng vang lên, chẳng mấy chốc đã đầy ắp cả bát lớn. Kẻ tính tình nóng nảy ném tiền xong, vừa ngồi lại chỗ đã vội vàng thúc giục: "Lão già, mau kể, mau kể đi!"
Lão thuyết thư mù uống một ngụm rượu, cười nói: "Vị Lý lão tiền bối đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tiên kia bèn cất giọng sang sảng truyền khắp tòa Long Hổ Sơn rộng lớn, rằng Thế tử điện hạ nói: Trả cái rắm!"
Cả trà phường chết lặng, rồi ngay sau đó vỡ òa trong tiếng hoan hô, rất nhiều khách trà cảm thấy hả hê bắt đầu đập bàn rầm rầm.
Đào Mãn Võ bên cạnh Từ Phượng Niên bật cười khúc khích. Từ Phượng Niên lấy ra một miếng bạc vụn nặng vài phân, hất đầu ra hiệu. Tiểu nha đầu vốn đã thấy lão tiên sinh kể chuyện vô cùng đặc sắc, nay lại thấy tên keo kiệt này phá lệ hào phóng một lần, cuối cùng cũng chịu nở nụ cười. Nàng cầm lấy bạc vụn chạy ra giữa trà phường, mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng đặt vào trong bát, rồi lại chạy về nép vào người Từ Phượng Niên, không dám nhìn ai. Mọi người cũng chỉ cho rằng thiếu niên này mười phần thì có đến tám chín phần là công tử nhà giàu rảnh rỗi, tiền nhiều không có chỗ tiêu, nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì thêm.
