Lý Hàn Lâm nghe Lý Thập Nguyệt nói câu "bắt lão tử đọc sách còn khó chịu hơn ăn đao", bất giác thấy buồn cười, lại vô cùng đồng cảm, tâm tình cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều. Năm xưa Phượng ca bảo hắn nhập ngũ, quả nhiên là chuyện tốt, chỉ có điều, e rằng vị huynh đệ tốt là Thế tử điện hạ kia cũng không ngờ được mình lại trở thành một Du Nỗ Thủ.
Lý Thập Nguyệt từ phía sau thúc ngựa đuổi tới, cười hì hì nói: “Hàn Lâm ca, lúc vào thành cho ta mượn cái đầu của tên man di một lát, được không? Cũng để ta oai phong một phen.”
Lý Hàn Lâm cười mắng: “Đi mà mượn Lục Đấu ấy, tên nhóc đó chém được ba cái, lão tử mới được một cái, cho ngươi mượn rồi ta biết làm sao?”
Lý Thập Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Vừa mới cúi đầu nhận lỗi với hắn xong, đâu còn mặt mũi nào mà đi mượn. Vả lại huynh đệ chúng ta đều họ Lý, năm trăm năm trước là người một nhà cả mà.”
Lý Hàn Lâm la to: “Đi đi đi!”, rồi quay đầu cười lớn: “Lục Đấu, Lý Thập Nguyệt nói muốn mượn ngươi cái đầu của tên Mãng man tử để ra oai, có cho mượn không?”
