Tô Tô cũng chẳng thèm để ý, lén lấy một chiếc ô rồi chạy vội ra sân, hắn liếc thấy nữ nhân này mười phần thì có đến chín phần là kẻ ngốc thật, mới một loáng đã bị trận mưa nặng hạt táp cho ướt như chuột lột. Tô Tô đi được vài bước, lại nặng nề thở dài một hơi, đoạn bước đến bên cạnh nàng, bực dọc nói: “Này! Cầm lấy, nhà ta nghèo, chỉ có một chiếc ô này thôi, cho ngươi mượn đấy. Đợi mưa tạnh thì cứ để trước cổng sân là được. Nói trước mất lòng, đừng có cầm ô rồi chuồn thẳng mất. Ta, Tô Tô, nhắm mắt cũng đi hết được cả tòa thành này, ngươi đừng hòng chạy thoát!”
Nữ tử ngẩng đầu lên.
Tô Tô giật nảy mình, thì ra là một người mù. Dung mạo cũng tàm tạm, có nét tiểu gia bích ngọc, nhưng trời tối lại đổ mưa, nàng vừa ngẩng đầu lên, đôi hốc mắt trống rỗng còn hơn cả cái sân nhà hắn, thật sự khiến Tô Tô kinh hãi tột độ.
Chẳng lẽ là nữ quỷ?
Tô Tô lùi lại một khoảng, lấy hết can đảm đưa tay ra, chuyền cho nàng chiếc ô giấy dầu rách nát vốn cũng chẳng che được bao nhiêu mưa gió.
