Từ Phượng Niên đã cất Xuân Lôi Đao vào thư tương, một thanh Xuân Thu Kiếm nhuốm máu đỏ rực vắt ngang đầu gối, nói với Hồng Thử đang đứng bên cạnh: "Tiếp theo phải an phủ các thế lực đã quy hàng thế nào?"
Hồng Thử suy nghĩ một lát rồi đáp: "Những việc thu xếp ổn thỏa sau này nên giao cho đại đô đốc Từ Phác. Nô tỳ vốn nên chết ở ngoài cửa cung, không tiện vẽ rắn thêm chân."
Nàng mỉm cười, "Đã có công tử ở đây, đương nhiên phải do người định đoạt."
Từ Phượng Niên nhíu mày: "Ta chỉ quan sát, không nói cũng không làm. Nhưng trước hết phải sắp xếp cho ta một thân phận hợp lý. Phải rồi, ngay cả ngươi cũng nhận ra Từ Phác, liệu có ai nhận ra hắn là cựu đại đô đốc của mười hai doanh khinh kỵ Bắc Lương không?"
Hồng Thử lắc đầu đáp: "Sẽ không. Nô tỳ sở dĩ nhận ra Từ Phác là do quốc sư Lý Nghĩa Sơn khi xưa truyền thụ cẩm nang tại Thính Triều Các đã đặc biệt nhắc đến đại đô đốc. Hơn nữa, việc truyền tin giữa Lương và Mãng vốn một chữ ngàn vàng, đều phải đổi bằng mạng người, mật thám điệp tử ắt phải qua sàng lọc, vừa không thể tường tận mọi việc, cũng không có bản lĩnh tra ra một cựu tướng Bắc Lương đã hai mươi năm không lộ diện. Bắc Lương chúng ta có thể nói là nơi coi trọng việc xâm nhập và phản gián nhất trong hai triều, theo như nô tỳ biết, Bắc Lương có cơ cấu bí mật, ngoài việc nhắm vào Thái An Thành và mấy phiên vương lớn, đối với Bắc Mãng hoàng trướng và Nam triều kinh phủ lại càng không tiếc công sức. Những điều này đều do sư phụ của công tử một tay lo liệu, kín kẽ không một khe hở."
