“Vũ Văn bá bá, người cứ vô tình như vậy, cẩn thận ta đi họa hại cháu gái người đấy, nàng ta trông lanh lợi đáng yêu, hợp khẩu vị của ta lắm.” Nam tử kia cười đùa nói, uống một chén trà, uống ừng ực cho đã khát, quả nhiên thô tục không chịu nổi.
Nam tử tên Đoan Mộc Trùng Dương này là nhị công tử của Đoan Mộc gia, địa vị tương đương Vũ Văn Đoan, nhưng tính tình lại trái ngược hoàn toàn. Đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa thành gia lập nghiệp, khiến phụ thân y là Đoan Mộc Khánh Sinh sầu đến bạc cả tóc. Đoan Mộc Trùng Dương là đao khách lừng danh ở biên giới hai châu, thường xuyên chạy đi giết mã tặc cho vui, giết riết rồi lại kết bái huynh đệ với một thủ lĩnh của một toán mã tặc lớn. Nếu không phải gia tộc ngăn cản, y suýt nữa đã lừa muội muội mình đi làm áp trại phu nhân cho mã tặc. Đoan Mộc Trùng Dương cũng là nam tử hán duy nhất dám ra tay dạy dỗ đám con cháu Mao thị khi Mao gia đang lúc thịnh nhất. Ba nhà là hàng xóm của nhau, bán anh em xa mua láng giềng gần, lại thêm quan hệ thông gia, bề ngoài xem như hòa thuận. Đoan Mộc Trùng Dương, Vũ Văn Đoan và huynh muội Mao Trùng, Mao Nhu đều là bạn chơi từ thuở nhỏ. Chỉ là những năm gần đây, y và Vũ Văn Đoan có chút xa cách hữu ý vô tình. Thời niên thiếu, hai vị công tử hàng đầu trong thành Đôn Hoàng này đều thích lẽo đẽo theo sau Mao Trùng làm lâu la. Đáng tiếc Mao Trùng chết sớm, chưa kịp đội mũ trưởng thành đã chết bất đắc kỳ tử, đột ngột bỏ mạng tại Phật Quật Thải Cơ. Đến nay vẫn chưa điều tra ra rốt cuộc là thù sát hay tình sát.
Đoan Mộc Khánh Sinh nhẫn nhịn hồi lâu, thấy đứa con trai này vẫn một vẻ cà lơ phất phơ, cuối cùng không nhịn được đập bàn giận dữ nói: "Ngươi đến Mao phủ làm gì? Góa phụ của Mao Trùng đã câu mất hồn phách ngươi rồi sao? Một con đàn bà lẳng lơ, ngươi có biết xấu hổ không? Làm hỏng đại sự của hai nhà, ngươi lấy gì mà đền!"
Vũ Văn Đoan lại nheo mắt, cúi đầu thưởng trà. Vũ Văn Lượng vẫn mỉm cười không nói. Đoan Mộc Trùng Dương nhướng mày, đối chọi gay gắt với lão cha của mình mà rằng: "Đại sự gì chứ? Hai nhà chúng ta lén lút sau lưng chủ tử mà tính toán lợi ích thì là đại sự sao? Chẳng lẽ không sợ bị tiểu nương tử Yến Chi kia nghi kỵ? Theo ta thấy, lần này phân chia địa bàn của hai nhà Mao, Lỗ và Đào Dũng, chúng ta không nên ỷ vào công hộ giá mà hung hăng bức người. Thật sự cho rằng là chúng ta hộ giá sao? Chẳng phải là chủ tử đã sớm bày sẵn cục diện, chờ mấy lão hồ ly kia tự mình nhảy vào hố lửa sao? Hơn nữa, nếu thật sự tính toán, thì công lao lớn nhất là của người trẻ tuổi một mình một kiếm chặn ở cổng thành kia. Ta cũng có nghe hắn la lối đòi thù lao gì đâu, lẽ nào cứ cùng Yến Chi đóng cửa làm chuyện kia một phen là xong việc? Sao không thấy hắn vớ được chức Kim Ngô Vệ Thống lĩnh mà làm? Hầy, đây là người ta cố ý diễn tuồng cho chúng ta xem, cảnh cáo chúng ta đừng có được voi đòi tiên. Phụ thân, nếu người không đến Mao gia quậy vài trận, cố ý để lại cho ả ta vài cái thóp để châm ngòi thổi bùng, ta lại muốn xem miếng thịt người ngậm trong miệng có làm người đau bụng hay không."
Đoan Mộc Khánh Sinh làm bộ muốn cầm chiếc chén sứ xanh Đông Việt tựa ngọc như băng lên để ném vào đứa con hỗn xược ăn nói bừa bãi này. Vũ Văn Lượng vội vàng ngăn lại, kéo tay vị thân gia, cười đùa nói: "Đừng ném, đừng ném, tiểu tử này không sợ đau, ta lại tiếc cái chén."
