TRUYỆN FULL

[Dịch] Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 147: Tiểu Thiên Sư Trên Thiên Sư Phủ (Thượng)

Ngư Ấu Vi ôm Võ Mị Nương chạy khỏi căn phòng có Thế tử điện hạ, nơi đó chẳng khác nào long đàm hổ huyệt. Nàng không vội rời khỏi sân, đứng dưới bụi chuối cảnh, mượn ánh trăng mà ngắm nhìn những cây chuối xanh mướt, tựa cây mà chẳng phải cây, tựa cỏ mà chẳng phải cỏ. Nàng giờ đây ở bên Từ Phượng Niên, thân phận tựa thiếp mà chẳng phải thiếp, tựa tỳ nữ mà chẳng phải tỳ nữ, không có bất kỳ danh phận nào, giống như những bụi chuối cảnh tùy ý này, ngày nào đó nếu không còn xanh tươi, liền có thể tùy tiện nhổ bỏ, thay bằng một bụi khác. Ngư Ấu Vi ôm Võ Mị Nương đã béo lên mấy cân, vuốt ve đầu nó, khẽ nói: “Ngươi thật vô ưu vô lo. Mị Nương, hắn đã hứa cho ta đến Thượng Âm Học Cung tế bái cha mẹ, không biết lời hắn nói có đáng tin không, hắn bảo lời nói ngoài giường đều sẽ giữ lời. Nếu đến Thượng Âm Học Cung, ta cầu xin hắn cho ta ở lại đó, Mị Nương, ngươi nói xem hắn sẽ đồng ý không?”

Nằm trong lòng Ngư Ấu Vi, Võ Mị Nương thoải mái dễ chịu, cuộn tròn lại, mơ màng muốn ngủ. Ngư Ấu Vi vỗ nhẹ đầu nó, giận mà hóa cười, nói: “Chỉ biết ăn với ngủ, một chút cốt khí cũng không có. Ngày nào đó ta ném ngươi ở hoang sơn dã lĩnh, xem ngươi làm sao mà béo lên được.”

Võ Mị Nương ngẩng đầu cọ cọ vào bộ ngực đầy đặn của Ngư Ấu Vi, nó như một quả cầu tuyết tròn vo, đáng yêu vô cùng. Ánh mắt Ngư Ấu Vi mơ màng, khẽ nói: “Ta chỉ có mỗi ngươi, tự nhiên sẽ thương ngươi, nhưng hắn thì có thứ gì mà không có? Làm sao có thể thương người như ta được, hắn ấy à, đừng thấy hắn tiêu xài hoang phí, động một chút là vung tiền như rác mua rượu mua thơ, thật ra lại keo kiệt, nhỏ mọn lắm.”

Chỉ nghe một tiếng "bốp" vang lên giòn giã.

Cặp mông quyến rũ bị sàm sỡ bất ngờ, Ngư Ấu Vi giật mình, quay đầu nhìn thấy Thế tử điện hạ đang buồn chán ra ngoài tản bộ, hắn cười gian xảo nói: “Ngư Ấu Vi, ngươi nói vậy là oan cho ta rồi, ta đã chịu đem cả sân chuối cảnh tặng ngươi, mà ta còn keo kiệt sao? Còn chuyện ngươi muốn ở lại Thượng Âm Học Cung, ta khuyên ngươi đừng có mà nghĩ tới, nếu ngươi cố chấp muốn tự tìm phiền phức, cũng được thôi, ta đã có thể dời mười mấy bụi chuối cảnh đi, thì cũng có thể dời mộ cha mẹ ngươi về Bắc Lương, thế nào? Lời nói trên giường dưới giường của bổn thế tử đều là thật, giả một đền mười, làm ăn với người trọng chữ tín như ta, chỉ có lời chứ không có lỗ.”

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất