TRUYỆN FULL

[Dịch] Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 169: Vẫn là cướp đường (1)

Từ Phượng Niên hít sâu một hơi khí trong lành của núi rừng, lòng thấy khoan khoái, bèn nói đùa: “Ngụy gia gia, thật sự có tiên nhân ăn mây uống sương sao? Người nói trong Thanh Dương Cung kia có đại chân nhân nào lấy tinh hoa nhật nguyệt làm thức ăn không?”

Lão đạo sĩ cười khẽ: “Lão đạo chưa từng nghe nói có bậc chân nhân như vậy, sư phụ của lão đạo năm xưa cũng chỉ biết chút pháp môn tịch cốc thủ tinh, còn cách cảnh giới thành tiên xa lắm.”

Từ Phượng Niên rời khỏi đình, ngẩng đầu nhìn đôi đỉnh Thanh Dương Thiên Tôn sừng sững đối diện như cặp sừng trâu, lẩm bẩm: “Thanh Thành Vương, nghe có vẻ ghê gớm lắm nhỉ? Thiên Sư Long Hổ Sơn cũng chỉ được phong làm quốc sư chấp chưởng đạo giáo thiên hạ, Võ Đang Sơn lại càng đáng thương, Võ Đang Chưởng Giáo chẳng là gì cả, ở đây lại có kẻ chiếm núi xưng vương, hay là chúng ta đi xem thử?”

Ngụy Thúc Dương cười mà không nói. Bởi địa vị siêu nhiên, lại có giao tình hơn mười năm với thế tử điện hạ, nên trong lúc cùng Từ Phượng Niên cưỡi ngựa đồng hành, lão đã biết được vở kịch "hai ngỗng đổi hoạn quan". Giờ lại thấy thế tử điện hạ lấy sơn hà địa lý làm bản đồ, hẳn là đi đến đâu vẽ đến đó, chẳng phải muốn vẽ hết ba ngàn dặm giang sơn gấm vóc thành một đường hay sao? Con đường này liệu có ẩn chứa huyền cơ? Lão đạo sĩ Cửu Đẩu Mễ không dám tiếp tục nghĩ sâu, cứ để trong lòng là được, nói nhiều ắt sai. Văn nhân cuồng sĩ ở Bắc Lương hầu như đều bị Đại Trụ Quốc nhổ lưỡi như giết gà, chẳng ai dám bàn luận quân chính biên địa, chỉ biết ngâm thơ đối đáp. Ngược lại, có vài thi nhân biên tái có gan dạ dấn thân vào quân ngũ, những năm gần đây liên tiếp truyền ra không ít danh tác hào phóng hùng hồn, càng khiến những du hiệp ôm mộng công danh nối gót không ngừng kéo về biên cảnh tòng quân. Nói cũng thú vị, nhiều công tử bột ở địa phương bị thế tử điện hạ hành hạ đến sống dở chết dở, cảm thấy không thể ngóc đầu lên được, tức khí liền đi biên cảnh tranh đoạt quân công, dù sao ở biên cảnh cũng không có vị thế tử điện hạ kia đè ép khiến bọn họ không ngóc đầu lên nổi, phải không?

Trong đạo quán, nhìn thấy Khương Nê thần sắc tiều tụy, hai mắt sưng đỏ, Từ Phượng Niên không nhịn được khẽ mỉm cười. Lá gan của nha đầu này thật sự chẳng đáng nhắc tới, chuyện vĩ đại duy nhất trong đời nàng chắc cũng chỉ là muốn giết ta thôi nhỉ? Ngư Ấu Vi thì ngủ ngon hơn nhiều, mày mắt thanh tú, dường như đã ngộ ra vài điều trước đây không thể hiểu thấu, ánh mắt nhìn thế tử điện hạ thêm vài phần trong trẻo, bớt đi vẻ u ám đục ngầu do tự oán tự trách mà ra. Từ Phượng Niên lười hao tâm tổn trí vì những chuyện vặt vãnh này, chỉ ăn qua loa bữa sáng rồi tìm đến lão kiếm thần đang chắp tay sau lưng đứng đó. Lão đang nhìn chằm chằm một cặp câu đối cũ kỹ chữ viết đã mờ, Từ Phượng Niên hạ giọng nói: “Trong rương sách trên xe mới đặt thêm chút đồ, sau này vạn nhất phải chạy trốn, phiền lão tiền bối ngoài việc mang theo Khương Nê, thì mang luôn cả cái rương.”

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất