Vương Sơ Đông dường như có ý muốn chuyển chủ đề, không tiếc đem át chủ bài ra, nhỏ giọng nói: “Bia đá mà Đại Hắc cõng thực ra có rất nhiều chữ triện cổ, chỉ là ta không hiểu lắm, tra nhiều sách cổ, mới miễn cưỡng nhận ra vài câu. Dường như là nói phía đông của biển Đông lại có tiên sơn, có người học được thuật này, liền là người trường sinh bất tử. Lại còn coi là mệnh gì, hỏi bói gì, cõng thiên thư, thần phục quỷ phục. Những cái khác, ta cũng hoàn toàn không biết gì nữa.”
Từ Phượng Niên ừ một tiếng.
Vương Sơ Tuyết lại gần hỏi: “Ngươi không muốn xem sao?”
Từ Phượng Niên không hỏi dồn theo dự đoán của nàng, nhịn cười nói: “Ta cứ làm cao một chút, giả vờ không muốn xem đã.”
Vương Sơ Tuyết cười duyên, quay người vỗ nhẹ lên cái đầu to lớn của đại viên. Đại viên dường như không mấy tình nguyện, nàng liền giận dỗi vỗ tiếp. Có lẽ nó không tài nào chịu nổi sự ngang ngược vô lý của tiểu cô nương, cứ vỗ mãi như muốn đến tận thiên hoang địa lão, đành gầm lên một tiếng, thân hình lay động, tấm bia đá không chữ kia kẽo kẹt vang lên, mặt dương lõm xuống, lộ ra một bức tường chữ âm. Từ Phượng Niên đứng dậy, nheo đôi mắt phượng, nhanh chóng liếc vài cái rồi ghi nhớ. Hắn một chữ triện cổ cũng không nhận ra, nhưng hình dáng của chữ đều đã ghi lòng tạc dạ. Chẳng trách Từ Phượng Niên lại thực dụng như vậy, biết đâu một ngày nào đó bộ thiên thư này chính là một tấm kim bài miễn chết. Chỉ là sau khi ghi nhớ hết, Từ Phượng Niên chỉ vào trán mình, thẳng thắn nói: “Ta đã nhìn rõ hết rồi, đều giấu ở đây.”
