Từ Kiêu cười nói: “Nếu xét trong thời gian ngắn, tự nhiên là chuyện tốt. Đợi khi ta và ngươi trăm tuổi khuất núi, có còn là chuyện tốt hay không, e rằng khó nói.”
Lão tăng áo đen tuy là tăng nhân nhưng cũng uống rượu, nhấp một ngụm, giọng điệu bình thản nói: “Ngươi bận tâm làm gì.”
Từ Kiêu bật cười nói: “Lão tử đâu phải người xuất gia như ngươi, không bận tâm, sao xứng với những anh liệt năm xưa theo ta chinh chiến? Thiên hạ này là do ai đánh hạ?”
Dương Thái Tuế nhíu mày nói: “Trương Cự Lộc sẽ bận tâm, Cố Kiếm Đường cũng sẽ bận tâm. Vả lại, ngươi giúp tiên hoàng đánh hạ thiên hạ thì sao, không có ngươi Từ què, ắt sẽ có Lý què, Vương què thay thế. Ngươi cậy công kiêu ngạo, nhưng tiên hoàng lại không làm trò thỏ khôn chết, chó săn bị thịt, vẫn để ngươi làm Bắc Lương Vương, thế còn chưa đủ sao?”
Từ Kiêu khẽ nói: “Đủ rồi. Cho nên năm xưa ngươi kéo ta uống rượu, sau đó ta cũng chẳng làm gì, ân tình năm xưa ta nợ ngươi và hắn, đều coi như đã trả sòng phẳng.”
