Tĩnh An Vương Triệu Hành nghe lời này, dường như không nhận ra sự khác lạ của Bùi Vương Phi, quay đầu cười nói: “Phượng Niên có lòng rồi.”
Từ Phượng Niên cười hì hì đáp lời xã giao rằng đó là điều nên làm, rồi tiễn ba người ra khỏi quán trọ. Đợi ba người lên một cỗ xe ngựa bình thường, có thể thấy khoang xe khá chật hẹp, ngựa cũng chỉ là loại tuấn mã mà nhà giàu có thể mua được. Trừ hai tên tùy tùng thị vệ cường tráng dũng mãnh, mọi thứ đều vô cùng bình dị. Một nhà ba người này, chỉ cách ngai vàng kinh thành một bước, nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng đi. Bề ngoài nhìn thì toàn là phật khí của người tin phật, tiên khí của mỹ nhân, cùng hòa khí của việc gặp gỡ hậu bối họ hàng xa. Nhưng trong đó, từng bước từng bước ẩn chứa sát cơ âm hiểm, người ngoài nào có thể thấu hiểu? Chỉ có Thanh Điểu thấy được, Thế tử điện hạ từ lúc ra khỏi phòng vẫn luôn không quay lưng về phía Tĩnh An Vương Triệu Hành, giờ đây lưng áo đã ướt đẫm.
Thế tử Bắc Lương nhìn về phía bụi trần bay lượn cuối con đường, cuối cùng an nhiên xoay người, dặn dò Thanh Điểu đi mua một bản 《Trận tuyết đầu tiên》 của Thanh Huỳnh Thư Trai. Sau đó, hắn một mình trở về gian phòng kia, tự tay đóng cửa lại, ngồi xuống chiếc ghế vẫn còn hơi ấm, thở hắt ra một hơi, nhìn về phía chiếc ghế gỗ đàn, lẩm bẩm: “Chỉ trong mấy nén hương, Triệu Hành đã bóp niệm châu bốn lần. Từ Kiêu quả nhiên không nói sai, Tĩnh An Vương đạo mạo ngụy quân tử này lòng dạ độc như đàn bà. Triệu Hành có lẽ không biết ta đã sớm biết thói quen bí mật của hắn, mỗi lần bóp một hạt phật châu là giết một người. Lần bóp bồ đề tử thứ nhất là kinh ngạc ta không hề ngông cuồng như lời đồn bên ngoài, bắt đầu nghi ngờ những hành vi hoang đường của ta ở Bắc Lương mấy năm nay có phải cố ý giả ngu giả dại hay không. Lần bóp thứ hai là căm ghét bản thế tử trí nhớ không tồi, nhớ rõ ràng kinh điển 《Phật thuyết giáo lượng số châu công đức kinh》, có thể lập tức vạch trần sai sót hắn cố ý nói. Lần bóp thứ ba là chán ghét ta không hề che giấu sự thèm muốn đối với Bùi Vương Phi. Còn về lần bóp cuối cùng, thì thật thú vị, lại trực tiếp bóp nát một hạt Thiên Thai Bồ Đề Tử cứng như vàng đá. Hừ, bản thế tử vốn tưởng hắn muốn xé rách mặt nạ, không ngờ Triệu Tuân đã coi như định lực tốt, còn lão già này lại càng lão luyện nhẫn nhịn. Xem ra mấy chục năm giả vờ tu đạo niệm phật, cũng có chút thành quả, luận về tài diễn kịch, quả thực mạnh hơn ta một chút.”
Lời lẽ Từ Phượng Niên châm chọc, nhưng ngữ khí lại âm trầm đến đáng sợ. Hắn rũ rũ y phục mặc không thoải mái, dựa vào ghế, trong đầu lặp đi lặp lại từng cảnh một: mỗi động tác nhỏ nhặt của Tĩnh An Vương, mỗi lần Bùi Vương Phi khẽ nhíu mày rồi giãn mày, mỗi lần Triệu Tuân khẽ ngẩng đầu rồi cúi đầu.
Cuối cùng đợi đến khi Thanh Điểu cầm một bộ 《Trận tuyết đầu tiên》 của Vương Đông Sương vào phòng, Từ Phượng Niên nhận lấy sách, nheo mắt đứng dậy đổi chỗ, ngồi lên chiếc ghế mà Bùi Vương Phi từng ngồi, vẻ mặt nở nụ cười vô lại, giơ tay khẽ nắm năm ngón tay, trên mặt đổi sang một biểu cảm khác, say sưa nói: “Thoải mái. Nụ sen nhô lên, cũng chẳng nhô bằng mông tiểu nương. Thằng nhóc Ôn Hoa này nói chuyện tuy thô tục, nhưng đều trực tiếp nói ra những đạo lý lớn mà các sĩ tử phải tốn rất nhiều bạc mới mua được.”
