Trong sơn lâm, sát khí lan tràn. Hai nhóm người của Thư Tu, Dương Thanh Phong và Ninh Nga Mi, Ngụy Thúc Dương tụ họp lại, ai nấy đều cảm thấy bất lực và chán nản, mấy lần sắp hoàn thành thế vây bắt thì đều bị gã kia tìm đúng cơ hội trốn thoát, trơn như lươn trạch, khó lòng bắt được. Có lần, một thanh đoản kích của Ninh Nga Mi thậm chí đã đâm vào cánh tay của kẻ đó, gã cứng rắn chịu một chưởng của Cửu Đẩu Mễ Lão Đạo, sau đó mượn thế lăn mấy vòng, để lại một câu đầy hung hãn: “Món nợ một kích hôm nay của lũ cháu các ngươi, ngày sau gia gia đây nhất định sẽ trả lại gấp bội.” Vai hắn va mạnh vào một khinh kỵ của Phượng Tự Doanh phía sau, lại lần nữa vọt vào bóng tối trong rừng, khinh kỵ kia bị cú va chạm hung mãnh đó làm trọng thương. Ba con hồng trảo thử của Dương Thanh Phong đã chết hết, hai con sau cùng đều bị tên khốn kia bóp chết tươi, sắc mặt Thư Tu vô cùng khó coi. Cơ hội tốt nhất là khi gã luôn mồm nói tục bị nỏ mạnh bắn xối xả, ép vào đường chết, nhưng với nội lực hùng hậu của phù tướng hồng giáp mà Thư Tu vận dụng, vậy mà chỉ đánh văng được gã họ Viên kia vào một gốc cây, cây đại thụ to bằng vòng tay đã gãy đôi, mà người vẫn chưa chết. Điều này tuyệt đối không phải Thư Tu có ý định mèo vờn chuột, một chưởng vỗ xuống, lẽ ra phải khiến tên này nát bụng đứt ruột mới đúng.
Thư Tu không thể nghĩ thông được sự cổ quái này.
Nếu nói là sự chồng chất võ lực đơn thuần, bên này chắc chắn vượt xa gã kia quá nhiều, nhưng đao pháp của Viên Đình Sơn cương liệt, tính cách lại vô cùng cẩn trọng, hơn nữa dường như có một loại trực giác nhạy bén với nguy hiểm, hai lần lưới giăng chỉ còn một đường là khép lại thành công, vậy mà hắn đều chuồn mất.
Ninh Nga Mi bên bờ suối vốc nước, vỗ lên mặt, bình tĩnh nói: “Kẻ này là một trinh sát thiên bẩm.”
Thư Tu hơi tức giận nói: “Ninh tướng quân, không bắt được tên này, chúng ta đừng ra khỏi núi nữa!”
