Mộ Dung Đồng Hoàng do dự một lát, bèn đấm mạnh vào ngực Thế tử điện hạ. Khoảnh khắc này, y không còn giả bộ quyến rũ mị hoặc, nét mày không còn u ám, mà toát ra một luồng anh khí lẫm liệt xa lạ.
Từ Phượng Niên nằm trên sườn dốc, cười nói: "Trần Ngư xếp thứ hai trên Yên Chi Bảng, được xưng là không thua Nam Cung, ngươi biết chứ?"
Mộ Dung Đồng Hoàng gật đầu, nhưng về việc vì sao lại nhắc đến Trần Ngư và Nam Cung, y vẫn mờ mịt không hiểu.
Từ Phượng Niên cười nói: "Nam Cung kia cũng như ngươi, là nam nhân, có một gương mặt hồ ly trắng, còn đẹp hơn ngươi. Hiện tại y đang trong Thính Triều Đình của Bắc Lương Vương Phủ nghiên cứu bí kíp, đợi khi y xuất quan, có lẽ sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất. Hai thanh đao Xuân Lôi và Tú Đông của ta đây, vốn đều là của y, sau này một thanh tặng, một thanh mượn."
Mộ Dung Đồng Hoàng ha ha cười nói: "Ngươi còn giải thích nữa, cẩn thận bị coi là 'lạy ông tôi ở bụi này'."
