Sắc mặt Hiên Viên Thanh Phong khẽ biến.
Từ Phượng Niên cười lớn bỏ đi, nhảy xuống bậc thềm: "Nha đầu ngốc, cha ngươi nỡ lòng nào đem ngươi tặng cho bản thế tử sao? Huống hồ hắn vui lòng tặng, ta còn chẳng vui lòng nhận. Ngực chẳng có ngực, mông chẳng có mông, cả ngày cứ trưng ra cái mặt mướp đắng, soi gương là thấy nữ quỷ."
Hiên Viên Thanh Phong nhìn chằm chằm bóng lưng Từ Phượng Niên, ánh mắt phức tạp.
Gần đến rìa Đại Tuyết Bình, Thanh Điểu khẽ nói: "Công tử."
Từ Phượng Niên cùng nàng tâm ý tương thông, biết nàng đang nghĩ gì, mỉm cười giải thích: "Không phải ta cố ý làm khó Hiên Viên Thanh Phong, chỉ là người đàn bà này, ngươi nói lời hay nàng cũng không nghe lọt tai, nếu thật lòng đối đãi, lòng tốt chắc chắn sẽ bị xem như gan lừa phổi lừa. Nàng ta thật sự cho rằng ta thèm muốn nhan sắc hay gia sản của mình, ta chẳng phải chết oan sao?"
