Cũng may vị công tử trẻ tuổi nọ không so đo lời nói dối của lão, chỉ lo uống rượu. Điều này khiến lão chủ quán như trút được gánh nặng, không dám khoác lác nữa, lui về sau quầy đứng, cẩn thận suy đoán xem người trẻ tuổi này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Lão nhìn chằm chằm song đao dài ngắn đeo bên hông công tử, chậc chậc, quả là danh đao hiếm thấy.
Chẳng lẽ thật sự là con cháu thế gia Bắc Lương có lai lịch lớn?
Nhưng chưa từng nghe nói Bắc Lương có môn phái giang hồ hay gia tộc võ học nào nổi danh, kể từ khi Thương Tiên Vương Tú đời trước mất đi, Bắc Lương hoàn toàn chẳng còn cao thủ nào đáng kể. Nơi đất nghèo ấy, chỉ có ba mươi vạn thiết kỵ Bắc Lương là đáng sợ nhất, còn kẻ sĩ, du hiệp gì đó, nghe nói đều tầm thường, chẳng ai nổi bật.
Rèm hai cỗ xe ngựa đều đã vén lên, Mộ Dung Đồng Hoàng và Mộ Dung Ngô Trúc đều nhìn Thế tử điện hạ đang trầm mặc, chỉ cảm thấy có chút không thể hiểu nổi.
