Mộ Dung Giang Thần không hề để tâm đến đám người trên lầu hai đang nhìn xuống, ngẩng đầu cười híp mắt nói: “Hôm nay quấy rầy quán trọ Áp Đầu Lục, Mộ Dung Giang Thần ta vô cùng bất an, tổn thất của quán trọ, ta tự nguyện đền gấp mười. Xin hỏi Tạ chưởng quỹ ở nơi nào, ta cùng biểu ca Mộ Dung Chương Đài đã ngưỡng mộ từ lâu.”
Bà chủ quán quay đầu nhìn trượng phu mình, hỏi: “Lão quỷ, chàng chẳng qua chỉ đánh một trận với đại ma đầu Lạc Dương, còn thua thảm hại như vậy, sao danh tiếng lại lớn đến thế? Ngay cả huynh đệ Mộ Dung cũng muốn chiêu mộ chàng? Chẳng lẽ lần này đám người Tùy Tung đều vì chàng mà chết oan uổng?”
Hán tử vừa rồi còn trêu ghẹo bà chủ quán trợn mắt há hốc mồm, khóe miệng còn dính một vụn thịt dê, ngây dại nhìn tên ốm yếu cao kều kia, lẩm bẩm: “Lạc Dương, ma đạo đệ nhất nhân, đánh đâu thắng đó, ngoại trừ cuối cùng bị Thác Bạt Bồ Tát chặn ngoài cửa hoàng thành, cao thủ giao đấu với Lạc Dương nhiều không kể xiết, kẻ sống sót đếm trên đầu ngón tay, chỉ nghe nói có một người họ Tạ nằm trong số đó, một bước trở thành ma đầu xếp thứ mười, ngay sau Lão Long Vương. Bà chủ quán, Tạ chưởng quỹ, vợ chồng các ngươi đừng hù dọa ta chứ? Lão Phương ta đây gan có lớn đến mấy cũng không chịu nổi sự giày vò này đâu.”
Bà chủ quán không thèm để ý đến hán tử thô lỗ đang phát điên, nhìn về phía trượng phu mình, vẻ mặt khó xử, hỏi: “Này, lão quỷ, chúng ta đã đẩy Mộ Dung Giang Thần lên đống lửa nướng rồi, chàng nói xem phải làm sao?”
Nam tử ít nói bình tĩnh đáp: “Nàng nói, ta làm.”
