Tạ Linh đôi mắt đỏ ngầu sáng rực, âm trầm khàn giọng nói: “Ngươi quả nhiên không phải Lạc Dương, kém xa lắm.”
Từ Phượng Niên ngẩng đầu cười khẽ, chậm rãi đứng dậy: “Mệt rồi sao?”
Hắn hai tay ôm tròn trước bụng, thở ra một luồng trọc khí, kiếm khí và tử khí.
Lại thở ra, Đăng Côn Lôn.
Sắc mặt hắn hồng hào, giữa ấn đường hiện lên một dấu ấn hình táo đỏ.
