Đàm Đài Trường An vẫn uống rượu, chỉ là nâng chén đã chậm hơn rất nhiều.
An Dương tiểu thư chống cằm, ngắm nhìn vị công tử thú vị, vô cùng thú vị này. Nàng đã nhìn hắn rất nhiều năm, dường như đã nhìn thấu, nhưng lại luôn cảm thấy vẫn chưa thể nhìn thấu.
Chỉ cảm thấy cứ yên lặng nhìn hắn như vậy, cả đời cũng sẽ không chán.
Đàm Đài Không Hầu muốn lén uống một ly rượu, bị vỗ vào mu bàn tay, nàng rụt tay lại, hậm hực nói: “Đồ keo kiệt!”
Đạm Đài Trường An mặt đỏ bừng, nói lúng búng: “Nữ nhi gia, uống rượu làm gì, lỡ lần nào nhị ca không có ở đây, cùng ai đó uống say, bị người ta ức hiếp, đến lúc đó nhị ca chẳng phải sẽ bị muội làm cho tức chết sao!”
