Thác Bạt Xuân Chuẩn trịnh trọng chắp tay cáo từ.
Trận vây giết và săn lùng rầm rộ này cứ thế mà hạ màn một cách tức cười.
Tầm mắt Từ Phượng Niên vẫn còn mơ hồ, như một con cá bị ném lên bờ, thở hổn hển, nhịn đau cười nói: "Tiểu Nê Nhân, ngươi nói vậy sẽ khiến người khác lầm tưởng bổn thế tử ăn bám ngươi."
Khương Nê nhướng mày, toan ban cho hắn một kiếm, nhưng thấy tình cảnh hắn lúc này, đành nhịn xuống, chuyện thừa cơ hãm hại, nàng khinh thường không làm. Từ Phượng Niên ngồi phịch xuống, dây cung căng thẳng trong lòng dần buông lỏng, thổ huyết không ngừng, nhưng vẫn ngự xuất một thanh phi kiếm, uống máu dưỡng thai. Tào Trường Khanh cười lắc đầu, đi đến trước mặt thế tử điện hạ khoanh chân ngồi xuống, không làm chậm trễ việc Từ Phượng Niên dùng bí thuật của Ngô gia Kiếm Trủng để nuôi dưỡng phi kiếm. Đợi phi kiếm nhập vào tay áo, y mới liên tục gõ mười sáu huyệt, tạm thời áp chế khí cơ cuồn cuộn tiết ra ngoài của Từ Phượng Niên, ôn hòa nói: "Thế tử điện hạ không ngờ đã sơ nhập cảnh giới Đại Kim Cương, Phật Đạo kiêm tu, thật đáng mừng, đáng kinh ngạc."
Từ Phượng Niên sắc mặt tái nhợt, nhíu mày, cười khổ nói: "Cảnh giới Đại Kim Cương? Giống Lý Đương Tâm của Lưỡng Thiền Tự sao?"
