Đi về phía Tây vạn dặm, truyền thụ kiếm đạo cảm ngộ mới là mấu chốt, cuối cùng giúp Đặng Thái A, vị kiếm đạo hậu bối này, cầm hòa được Thác Bạt Bồ Tát.”
Lão đầu dường như đã quên cả uống trà, ngậm ngùi nói: “Thanh y phiêu dật, một kiếm tung hoành, khiến cả giang hồ phải ngưỡng vọng. Cuối một đời người, một kiếm sau cuối vẫn thành tựu cho một vị tân Kiếm Tiên, cũng chỉ Lý Thuần Cương mới có được khí phách như vậy. Chết cũng đáng, chỉ là không biết Lý Thuần Cương có thực sự chết mà không còn gì hối tiếc chăng.”
Lão đầu tự giễu cười, chỉ vào chén trà: “Người đi trà lạnh, chẳng bao lâu nữa, giang hồ sẽ chỉ thấy một Đặng Thái A phong quang vô song, mà quên đi Lý Thuần Cương đã từng bao lần nâng tầm kiếm đạo lên đỉnh cao vô đối. Theo ta thấy, thiên hạ có thể không có lão thất phu Vương Tiên Chi, nhưng tuyệt đối không thể thiếu một kẻ thực sự phong lưu như Lý Thuần Cương.”
“Tĩnh An Vương Triệu Hành chết rồi, gã đàn ông họ Triệu cả đời còn không bằng đàn bà này, cuối cùng cũng làm được một việc mà nam nhi nên làm.”
“Lý Nghĩa Sơn lao tâm khổ tứ, cuối cùng cũng bệnh chết. Thiên hạ mưu sĩ vô số, được ta xếp vào hàng thượng phẩm cũng chỉ có chín người, độc sĩ Lý Nghĩa Sơn đứng hàng Thám hoa. Hắn vừa chết, cũng chỉ còn lại bốn người, mấy vị hậu sinh trẻ tuổi kia có thể lấp vào chỗ trống được hay không, bây giờ còn khó nói.”
