TRUYỆN FULL

[Dịch] Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 789: (2)

Từ Phượng Niên trêu ghẹo: “Tiểu gia tộc ở Cô Tắc Châu, nơi đó cao môn thế tộc tụ tập, nhiều như lông trâu, không phải danh môn vọng tộc thì không dám ra ngoài chào hỏi người khác, căn bản không ngẩng đầu lên nổi. Chẳng ngờ ở đây mang theo một hai trăm lượng bạc lại thành người có tiền rồi. Sớm biết vậy đã sớm đến đây khoe khoang, nói không chừng đã minh môi chính cưới, cùng nàng hưởng thú vui cá nước rồi.”

Nàng liếc xéo tên thư sinh miệng lưỡi trơn tru này, mỉa mai: “Lén nhìn nửa ngày, chẳng dám sờ một cái?”

Bị bắt quả tang, Từ Phượng Niên lắc đầu nói: “Ta đâu phải hạng người đó.”

Nàng đứng dậy rồi cố ý vô tình vỗ vỗ ngực, cảnh tượng quyến rũ rung rinh khiến gã đàn ông nào cũng hận không thể chạy tới nâng niu, sợ rằng vì quá nặng mà lăn xuống đất. Từ Phượng Niên vẫn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, khiến Thanh Trúc Nương không biết là liếc xéo hay đưa tình, cười rồi rời đi. Quán rượu không có tiểu nhị giúp đỡ, mọi việc đều do một mình nàng bận rộn, luôn có những chuyện lông gà vỏ tỏi không làm xuể. Tiếp đó, tên thư sinh vác kiếm đeo hòm sách không định lên núi, sau khi đưa hơn trăm lượng bạc thì ngồi xuống ở ngã ba dưới chân núi. Y tự mình dịch bàn ra chỗ râm mát dưới mái hiên, rút một quyển địa lý chí từ trong hòm sách ra, xin Thanh Trúc Nương một đĩa lạc luộc muối, một bát thịt bò luộc và một vò rượu. Y ngồi từ giữa trưa đến hoàng hôn, Thanh Trúc Nương cũng không coi y là khách quý, làm một bữa cơm qua loa cho xong chuyện. Nàng hỏi y tính toán thế nào, Từ Lãng nói muốn ở đây vài ngày, nghiên cứu xem một sơn trại duy trì như thế nào, còn hỏi nàng rất nhiều chuyện vụn vặt: thu chi, chiêu mộ nhân mã, mua chuộc lòng người, ngay cả khi bình thường không giết người cướp của thì trên núi có cần khai khẩn vườn rau hay không cũng hỏi. Mọi việc lớn nhỏ, đều được y tính toán cẩn thận. Thanh Trúc Nương cũng biết gì nói nấy, không giấu giếm điều gì. Dù sao đây cũng chẳng phải bí mật gì ghê gớm. Nếu nói tên thư sinh trẻ tuổi này là mật thám của quan phủ, dò la tin tức, mở đường cho giáp binh vào núi tiễu phỉ, nàng cũng không sợ. Sơn trại bị san bằng, nàng cùng lắm lại đến Trầm Môn Thảo Lư làm trâu làm ngựa. Đối với nàng mà nói, ai chết chẳng phải là chết? Thế gian này cũng chẳng còn người nào nàng nguyện ý nhặt xác nữa rồi.

Tối đến, chỗ ngủ của y cũng đơn giản, chỉ lấy hai chiếc ghế dài, ngủ tạm một đêm. Trong phòng, Thanh Trúc Nương trằn trọc nửa đêm mới mơ màng ngủ thiếp đi. Sáng sớm thức dậy, soi gương đồng, phấn son rẻ tiền làm sao che được đôi mắt thâm quầng. Khi nàng thấy tên gia hỏa tinh thần phấn chấn ngồi đó đọc sách, ánh mắt oán hận khôn nguôi, không biết là tức giận kẻ hậu sinh mặt dày mày dạn này, hay tức giận đêm qua y còn chẳng bằng súc vật, ngay cả cửa quả phụ cũng không gõ một tiếng. Nàng tuy sẽ không mở cửa, nhưng ít ra cũng chứng minh nàng vẫn còn vài phần dung mạo. Nàng hừ lạnh một tiếng, cầm ngân phiếu y dâng cho sơn trại đi lên núi. Nàng do dự một lát, cuối cùng vẫn không biển thủ một hai tờ ngân phiếu, nhưng thỏi vàng kia đã vào miệng thì không nhả ra nữa. Bọn đại lão gia này chuyên ăn chực uống chực, số tiền này vốn dĩ phải là của nàng. Sơn trại của Hàn Phương vào núi không xa, cách mười mấy dặm đường, nhưng đường núi không bằng phẳng như quan đạo, may mà nàng đã quen đi lại, cũng không cảm thấy vất vả. Rốt cuộc nàng không còn là nữ tử thanh tú quen sống an nhàn không đụng đến củi gạo dầu muối năm xưa nữa rồi.

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất