Từ Phượng Niên ôm bụng cười lớn: “Ngươi biết cái quái gì!”
Nàng nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô số tội, hỏi: “Chẳng lẽ ta đoán sai rồi sao?”
Từ Phượng Niên cười mắng: “Đừng có giả bộ trước mặt ta, những nương tử xinh đẹp ta từng gặp nhiều đến nỗi không đếm xuể. Nhan sắc của ngươi chưa đến bảy mươi văn, chẳng đáng nhắc tới.”
Lục Trầm cũng không bận tâm lời chê bai này, tự lẩm bẩm: “Ta vốn dĩ không phải là nữ tử xinh đẹp.”
Từ Phượng Niên đổi chủ đề: “Ngươi nói lần này hai gia tộc Chủng, Lục liên thủ đến phủ Tây Hà Châu, nhà họ Lục các ngươi do phụ thân ngươi là Lục Quy dẫn đầu, rốt cuộc mưu đồ gì?”
