Ánh mắt Lý Lạc dán chặt vào “Trì Đăng Nhân” phía trước, người kia vẫn giữ nhịp bước chậm rãi, đi tới trong hành lang đổ nát, bóng hình hư ảo tựa như không có thật. Trong tay y, một chiếc đèn đồng xanh cổ xưa khẽ lay động, lửa bên trong đã sớm lụi tàn, phảng phất đã trải qua vô tận năm tháng.
Lý Lạc hít sâu một hơi, không do dự quá nhiều, cố nén cơn đau nhói từ thân thể đang cảnh báo, rồi cẩn thận tiến lại gần.
Rất nhanh, hắn đã đứng ở bên cạnh “Trì Đăng Nhân”.
Quan sát ở khoảng cách gần, Lý Lạc phát hiện khuôn mặt của “Trì Đăng Nhân” có chút mơ hồ, nhưng xét theo dáng người thì hẳn là một nam tử cao ráo, thẳng tắp.
Lý Lạc cắn răng, vươn tay ra, định chạm vào “Trì Đăng Nhân”.
