Khi Lý Lạc bước vào nhà chính, liền ngửi thấy mùi dược hương nồng đậm ập tới, hắn đảo mắt nhìn quanh, trong nhà khá rộng rãi, nhưng có phần bừa bộn, từng dãy tủ thuốc bày biện ngổn ngang, trong nhà có không ít đài cao cỡ một trượng, trên đài đều đặt dược đỉnh, xem ra đây là nơi các dược sư từng luyện chế linh dược.
“Thánh sứ đại nhân đến thảo lư, hẳn là quan tâm đến chuyện “thần dược”?” Bạch Viên hỏi.
Lý Lạc ngẩn ra, thánh sứ đại nhân? Đây là đang gọi hắn ư? Lại là thân phận gì nữa đây?
Lý Lạc trong lòng nghi hoặc, nhưng ngoài mặt lại không để lộ chút nào, dù sao Bạch Viên trước mắt dường như là một tồn tại đặc biệt, từ luồng tử khí nhàn nhạt tỏa ra từ người nó, e rằng Bạch Viên đã không còn là vật sống, nhưng nó vẫn còn sót lại chút trí tuệ và linh trí, hẳn là một loại thủ đoạn nào đó của Linh Tướng động thiên, tựa như đám tinh thú thủ hộ kia.
Vậy nên Lý Lạc cũng không biết nếu mình tỏ ra quá mờ mịt thì có khiến Bạch Viên nghi ngờ không, vì thế hắn chỉ mỉm cười nhàn nhạt.
