Theo từng đợt công kích điên cuồng của nàng, đến khi bóng trượng cuối cùng hạ xuống, chiếc gai xương bằng huyết nhục kia cuối cùng cũng đạt tới giới hạn, rồi ầm ầm vỡ nát.
Thân hình Lý Linh Tịnh loé lên rồi lùi lại, mái tóc dài bay phấp phới. Tay nàng cầm Thanh Xà Trượng đã đẫm máu tươi, cú va chạm vừa rồi chỉ riêng lực phản chấn cũng đủ khiến lòng bàn tay nàng nứt toác.
“Số Ba, ngươi cũng từng chìm đắm trong bóng tối, không ngờ lại có ngày dùng tư thế bọ ngựa đá xe để bảo vệ một người. Ngươi biết rõ sức mạnh giữa chúng ta chênh lệch, nếu còn đánh tiếp, ngươi sẽ chết.” Thực Linh Chân Ma nhìn Lý Linh Tịnh với vẻ quái dị, nói.
“Ngươi tuy vẫn giữ được bản ngã, nhưng suy cho cùng cũng là một kẻ vô tình, thứ tình cảm này đối với ngươi mà nói, thật quá dư thừa.”
Lý Linh Tịnh khẽ cụp mắt, trong con ngươi đỏ thẫm, sát khí hung bạo cuộn trào. Nàng siết chặt Thanh Xà Trượng, cảm giác lạnh như băng từ thân trượng truyền đến khiến cho nơi sâu thẳm nhất trong nội tâm nàng dấy lên một gợn sóng.
