U quang va chạm với hắc quang ngưng tụ toàn bộ ác niệm chi khí trong cơ thể Thẩm Vân Ca, nhất thời một trận bão táp âm u lạnh lẽo càn quét tứ phía. Lý Lạc và Khương Thanh Nga nhân cơ hội này vội vàng lùi lại.
"Kia là thứ gì?" Khương Thanh Nga nghi hoặc hỏi. Trong cảm nhận của nàng, đạo u quang kia thực chất cũng mang theo ác niệm chi khí, nhưng không hiểu sao lại xông ra vào thời khắc mấu chốt này, chặn lại đòn phản công lúc lâm tử của Thẩm Vân Ca giúp bọn họ.
Đòn phản công kia hẳn không phải bản ý của Thẩm Vân Ca, mà là thủ bút của kẻ chủ mưu đứng sau hạ độc chú cho hắn. Có lẽ, chỉ cần ai đẩy Thẩm Vân Ca vào tuyệt cảnh, thủ đoạn này sẽ được kích hoạt. Chỉ có thể nói, kẻ chủ mưu đứng sau quả thực âm hiểm độc địa.
Hạt giống ác niệm ban nãy tà ác đến cực điểm, không biết ẩn chứa thủ đoạn gì, nếu thật sự bị nhiễm phải, cho dù Lý Lạc và Khương Thanh Nga đều có năng lực đối phó ác niệm chi khí, e rằng cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
"Hình như là một con rắn." Lý Lạc do dự một lát rồi nói.
