May mắn là phó viện trưởng Lam Linh Tử cười lắc đầu, nói: “Nói một cách chính xác, Cửu phẩm Phong Hầu sẽ không xuất hiện trong Thiên Kính Luận Võ, bởi vì cảnh giới này đã cực kỳ gần với Vương cấp, bọn họ tự nhiên sẽ có nơi thích hợp với mình.”
Lý Lạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không có Cửu phẩm Phong Hầu thì vẫn ổn.”
Ba vị đạo sư Hy Thiền, Tào Thánh, Di Nhĩ bên cạnh lặng lẽ liếc nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ phức tạp, cái gì gọi là không có Cửu phẩm Phong Hầu thì vẫn ổn? Cho dù là Thất phẩm, Bát phẩm Phong Hầu, đó cũng là những tồn tại mà bọn họ chỉ có thể mơ ước chứ không thể với tới được.
Nếu là người khác nói những lời này, bọn họ thật sự sẽ coi đối phương là một kẻ điên, nhưng Lý Lạc thì khác, nghe nói trước đó hắn đã thật sự chém giết một cường giả Bát phẩm Phong Hầu, có chiến tích này trong tay, hắn quả thật có tư cách nói những lời đó.
Tiểu tử non nớt ở học phủ năm xưa, nay đã đủ lông đủ cánh, mũi nhọn đã lộ ra.
