Lý Lạc biết tâm tư của Lý Tuyên, dù sao so với thành tựu mà hắn đạt được ở Thanh Minh Kỳ hiện giờ, Lý Tuyên, vị đại kỳ thủ khóa trước này, quả thực có vẻ tầm thường, nên hắn cũng tỏ ra khiêm tốn một chút để tránh kích động đối phương.
Lý Tuyên hổ thẹn nói: “Lý Lạc đại kỳ thủ thiên tư trác tuyệt, xem ra sau này khi vào Long Nha Vệ cũng nhất định sẽ nổi bật hơn người, đến lúc đó nói không chừng còn có thể ở trong Long Nha Vệ, giành lại chút thể diện cho những người thuộc Thanh Minh Kỳ chúng ta.”
Lý Lạc lắc đầu nói: “Long Nha Vệ quy tụ tinh anh thiên kiêu của mấy khóa, ta nào có bản lĩnh đó, chẳng qua bây giờ chỉ là trong rừng không cọp, khỉ xưng đại vương mà thôi.”
Lý Phượng Nghi bĩu môi, nói: “Đạo đức giả, đệ là khỉ, vậy bọn ta là gì?”
Lý Lạc bất đắc dĩ, chẳng phải nên khiêm tốn một chút sao? Chẳng lẽ lại nói thẳng ra Long Nha Vệ toàn là một lũ đầu gỗ, đều đang chờ Lý Lạc ta sau này đến thống trị hay sao?
