Thân ảnh Lý Lạc đáp xuống trước mặt đám người Lý Phượng Nghi, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cô gái mặc váy dài màu đỏ rực, dung mạo của ả vô cùng diễm lệ động lòng người, trong mắt mang theo vài phần kiêu ngạo lạnh lùng, tựa như một đóa hồng lửa có gai.
Hắn cũng không để ý đến lời chế giễu của đối phương, đầu tiên là liếc nhìn ba người Lý Phượng Nghi rồi hỏi: “Các ngươi không sao chứ?”
Trong ba người, Lý Kình Đào vẫn lành lặn không chút tổn thương, còn Lý Phượng Nghi tuy bị nhắm vào nhưng cũng không bị thương tích gì nhiều, ngược lại kim giáp lưu chuyển tướng lực trên người Đặng Phượng Tiên lại bị hư hại khá nghiêm trọng.
Lý Phượng Nghi liếc nhìn Đặng Phượng Tiên, do dự một lúc rồi nói: “Ngươi không sao chứ? Ngươi không có việc gì lại đỡ đòn giúp ta làm gì, ta tự mình đối phó được, không cần ngươi giúp.”
Thì ra trong cuộc giao chiến trước đó, khi Giang Vãn Ngư định lấy Lý Phượng Nghi làm đột phá khẩu, Đặng Phượng Tiên đã chủ động tiến lên, gánh đỡ giúp nàng phần lớn áp lực, chỉ là làm vậy cũng khiến hắn phải trả giá.
