Mà Lý Phục Linh và những người khác ở bên cạnh thì ánh mắt lộ vẻ hâm mộ, nhưng bọn họ cũng hiểu mối quan hệ giữa Lý Lạc và Lý Phượng Nghi, thân sơ hữu biệt, cho nên dù hâm mộ nhưng cũng không nảy sinh bất mãn.
Sau khi tặng cho Lý Phượng Nghi một cơ duyên nhỏ, Lý Lạc liền đi đến bên cạnh Lý Linh Tịnh, hắn nhìn đám người của Triệu Thiên Vương nhất mạch đang có sắc mặt âm trầm ở phía trước, cười tủm tỉm nói: "Xem ra chư vị không vui cho lắm nhỉ."
Tuy nhiên, trong ánh mắt tươi cười ấy lại ẩn chứa sự lạnh lẽo, trước đó dù đang trong quá trình đột phá, hắn cũng cảm nhận được Triệu Diêm và những người khác đang cố gắng phá hoại cơ duyên của mình, nếu không có Lý Linh Tịnh đột phá đến Cửu Tinh Thiên Châu bảo vệ cho hắn, hôm nay thật sự đã bị đám người này phá hỏng chuyện tốt rồi.
Triệu Diêm âm trầm nhìn chằm chằm Lý Lạc, lạnh nhạt nói: "Ngươi đúng là thiên tư bất phàm, nhưng cẩn thận tài cao ắt đoản mệnh."
"Đoản mệnh hay không ta không biết, nhưng ta thấy, thiên kiêu của Triệu Thiên Vương nhất mạch các ngươi, hôm nay có lẽ cũng phải để lại chút gì đó." Lý Lạc mỉm cười, trong mắt hiện lên sát khí lạnh như băng, người của Triệu Thiên Vương nhất mạch này liên tục nhắm vào bọn họ, các loại sát chiêu tầng tầng lớp lớp, bây giờ hắn cuối cùng đã hoàn thành đột phá, bước vào Tam Tinh Thiên Châu Cảnh, thực lực đại tăng, tự nhiên cũng dấy lên sát ý trong lòng.
