Khi Lý Lạc cùng đoàn người tiến vào Vân Bích, bốn phía nổi lên những đợt sóng không gian kịch liệt, khiến cho tầm mắt của bọn hắn có chút choáng váng. Đến khi bọn hắn ngưng thần trở lại, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Đó dường như là một vùng thiên địa vô cùng rộng lớn, tràn ngập hơi thở hoang sơ. Từng ngọn núi cao chọc trời mọc lên từ mặt đất, sừng sững giữa trời đất như những người khổng lồ.
Nơi này không giống một dược viên, mà giống như một không gian độc lập còn sót lại từ thời thượng cổ.
Có lẽ đây là ý đồ của Vô Tướng Thánh Tông, dùng môi trường cổ xưa này để bồi dưỡng vô số thiên tài địa bảo.
Vào lúc này, ngày càng có nhiều bóng người xuất hiện trong vùng thiên địa hoang sơ này, rồi hóa thành những đạo lưu quang, cực nhanh lướt về bốn phương. Những bóng người này đều đi theo nhóm, tạo thành những đội ngũ không nhỏ.
