Lý Kinh Trập đang nhắm mắt bỗng mở ra, nhìn Lý Lạc đang tươi cười đi tới trước mặt, trên gương mặt già nua nghiêm nghị cũng hiện lên một nụ cười nhạt, ông vỗ vỗ giỏ cá bên cạnh, nói: "Ngươi đến đúng lúc lắm, ở đây không có măng ăn, vừa hay nấu canh cá."
"Vậy thì ta có lộc ăn rồi."
Lý Lạc cười hì hì đáp lại, rồi ngồi xuống bên cạnh, thuận miệng nói ra ý định của mình với Lý Kinh Trập.
"Thiên Long Tướng? Tiểu tử nhà ngươi, dã tâm cũng lớn quá rồi đấy, Thiên Long Tướng, ngay cả lão phu cũng chưa từng tiến hóa ra được." Nghe lời Lý Lạc nói, cần câu trong tay Lý Kinh Trập cũng phải run lên một cái.
Lý Lạc trơ mặt nói: "Dù sao ta cũng mang trong mình huyết mạch Thiên Long đậm đặc và tinh thuần như vậy, cũng có tư cách mơ mộng một chút về Thiên Long Tướng chứ."
