Trong căn phòng đèn đuốc chập chờn, con ngươi Lý Lạc chấn động tựa địa chấn, nhìn trân trối Khương Thanh Nga đang đứng bên giường, toàn thân nàng tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, yết hầu hắn điên cuồng lên xuống, đối mặt với cảnh tượng này, cho dù là định lực của hắn cũng khiến nội tâm cuồng loạn.
"Thanh Nga tỷ, tỷ làm thật đấy à?" Cuối cùng, Lý Lạc không nhịn được buột miệng một câu phá vỡ khung cảnh.
"Không hài lòng với phần thưởng này sao? Vậy thì thôi." Khương Thanh Nga làm bộ muốn xoay người rời đi.
Lý Lạc vội vươn tay, trực tiếp nắm lấy bàn tay ngọc mềm mại, mát lạnh của Khương Thanh Nga, nói: "Chỉ là hạnh phúc đến quá đột ngột, khiến ta có chút không kịp trở tay!"
Ngón tay hắn còn tinh nghịch khều nhẹ lòng bàn tay Khương Thanh Nga, ánh mắt nóng rực như lửa, sự bỏng cháy ấy thậm chí còn khiến da thịt nàng có cảm giác như bị thiêu đốt.
