Măng trúc màu vàng kim, chỉ bằng bàn tay, trông lùn lùn mập mập, lại có vẻ đáng yêu khó tả.
Măng trúc tỏa ra khí tức huyền diệu, trên đó khắc vô số hoa văn cổ xưa, ẩn hiện dường như còn có một vết kim long mờ ảo.
Đồng thời, trên măng trúc còn lấp lánh tia lôi quang nhỏ bé.
Lý Lạc vốn đang chìm trong bi thống dục tuyệt, nhưng măng trúc vàng kim đột nhiên xuất hiện này lại khiến cảm xúc của hắn không kìm được mà ngưng lại vài hơi thở, trong mắt bi thống và mờ mịt luân phiên thay đổi.
Bởi trên măng trúc vàng kim kia, hắn cảm nhận rõ ràng một tia khí tức quen thuộc.
