Vị tông sư họ Cam đang kịch chiến với hắn, da đầu tê dại, bản năng cảm thấy một tia không ổn, vừa định lên tiếng nhắc nhở, nhưng hiển nhiên, đã không kịp nữa rồi.
Bùng!
Vị tông sư vừa bay vút đến, thân hình giữa không trung ầm ầm nổ tung, hóa thành một đoàn huyết vụ, vương vãi khắp nơi. Cho đến khi chết, hắn vẫn không nhìn rõ người ra tay rốt cuộc là ai.
Sắc mặt Mục Vân Thành trắng bệch, mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt lưng hắn. Ánh mắt hắn tràn ngập kinh hoàng, nhìn về phía trước, tựa như đã trông thấy một cảnh tượng kinh khủng nào đó.
“Phục tru?” Một giọng nói khàn khàn vang lên, tựa như tiếng chiêng vỡ, thô ráp chói tai, toát ra khí tức mục nát: “Theo lão phu thấy, kẻ phải phục tru chính là ngươi!”
