Những thiên kiêu này sở dĩ có thể ngạo nghễ đứng trên đỉnh Tiềm Long Bảng, ngoài thiên tư của bản thân ra, còn có mối liên hệ mật thiết với công pháp mà họ tu hành. Công pháp tốt thường có thể phát huy thiên tư của họ đến mức tối đa.
Ví như công pháp thông thường, họ có thể tu đến cảnh giới viên mãn, nhưng những yêu nghiệt thiên kiêu kém hơn họ một bậc cũng có thể tu luyện đến cảnh giới viên mãn.
Như vậy sẽ không thể kéo giãn khoảng cách thiên tư giữa hai bên, nhưng nếu có công pháp độ khó cao hơn thì có thể thể hiện ra sự khác biệt giữa đôi bên.
Có những lúc, cùng là viên mãn, nhưng giữa đôi bên lại có khoảng cách như trời với vực. Viên mãn của ngươi là vì đó là cực hạn của ngươi. Còn viên mãn của ta là vì đó là cực hạn của công pháp!
Trong đó không thiếu những bậc yêu nghiệt có thể cải tiến công pháp, thậm chí tự sáng tạo công pháp cho riêng mình!
