“Sao thế?”
Ngô Bản Thanh chậm rãi mở mắt, hai con ngươi sắc bén, rơi trên người trung niên áo đen: “Chẳng lẽ trước đây không phải sao?”
Mồ hôi lạnh trên trán trung niên áo đen lập tức tuôn ra, hắn phụt một tiếng, quỳ rạp xuống đất: “Thuộc hạ lỡ lời, đại nhân thứ tội.”
Ngô Bản Thanh nhìn trung niên áo đen một lúc lâu, rồi mới thong thả nói: “Đứng dậy đi.”
“Đa tạ đại nhân, đại nhân nhân từ.” Trung niên áo đen như được đại xá.
