Thanh u noãn các, tao nhã tinh xảo.
Tiếng đàn du dương, nhưng chẳng thấy bóng người.
Hi Nguyệt dừng chân trông về phía xa, một thân thanh y theo gió nhẹ bay, càng thêm phần kiều diễm động lòng người.
Dải lụa buộc tóc màu thiên thanh khẽ phất phơ trong gió, vừa linh động lại phiêu dật.
“Đại nhân.”
