“Chết tiệt!” Cái Tử Kiệt thầm mắng một tiếng, Tý Ngọ Thanh Quang Kiếm trong tay bay múa, chống đỡ thế công của đối phương.
Lúc này dù không muốn, hắn cũng chỉ có thể nghiến răng đánh một trận.
Vút! Vút! Vút!
Tý Ngọ Thanh Quang Kiếm múa, thanh quang rực rỡ, tựa như một con rắn xanh đang uốn lượn. Mỗi một vệt thanh quang lướt qua, đều khắc sâu một vết kiếm khổng lồ trên mặt đất.
Chỉ trong vài hơi thở, mặt đất đã chi chít vết kiếm ngang dọc, kiến trúc xung quanh đổ nát hoang tàn. Phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là tường đổ vách nát, một mảnh điêu tàn.
