Dạ yến kết thúc, Trần Bình An bước về phía cổng lớn dưới sự vây quanh của đông đảo tộc lão Mộ gia. Những vị tộc lão vốn nổi danh uy nghiêm, ít khi cười nói trong Mộ gia lúc này lại tỏ ra vô cùng thân thiết và nhiệt tình, gương mặt ai nấy đều tràn ngập ý cười.
Đoàn người cùng nhau đi ra ngoài, dọc đường tôi tớ và quản sự của Mộ gia đều vội vàng tránh đường. Cho đến khi đoàn người đi khuất, họ vẫn đứng yên tại chỗ. Không ít người nhìn cảnh tượng trước mắt, trong con ngươi lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Trần đại nhân, chiêu đãi không chu đáo, xin ngài rộng lòng bỏ qua!” Mộ Thiên Hùng cười tươi, cùng các tộc lão Mộ gia đứng ở cửa tiễn biệt Trần Bình An.
“Mộ gia chủ khách khí rồi.” Trần Bình An hàn huyên đôi câu rồi lên xe giá trong ánh mắt của mọi người. Rèm che trước xe được hộ vệ vén lên, đợi Trần Bình An vào trong rồi mới từ từ buông xuống.
“Đại nhân đi thong thả!”
