Giọng nói của Cố Thanh Thiền vang lên trong thạch thất, vẫn trong trẻo ngọt ngào như mọi khi, nhưng lại tràn ngập vẻ cảnh giác. Bất kỳ ai tỉnh lại mà thấy bên cạnh mình có một nam tử xa lạ, đều không thể nào thả lỏng được.
Ánh mắt nàng dõi theo nam tử ở cách đó không xa, định dùng linh tính cảm ứng để dò xét, nhưng lúc này linh tính của nàng đã tan rã, thân thể suy yếu đến cực điểm, ngay cả yêu cầu đơn giản nhất này cũng không thể làm được.
“Ngươi không cần căng thẳng, nếu bản tọa có ác ý, ngươi đã không thể nằm đây lành lặn như vậy.”
Giọng nam tử trầm hùng như sấm dậy, vang vọng khắp thạch thất. Thân hình hắn ngồi ngay ngắn, vững chãi như bàn thạch.
Lúc này, Cố Thanh Thiền mới phát hiện, trên người nàng đang đắp một chiếc áo vải bố xám, vừa nhìn đã biết là y phục của nam tử. Trong đầu nàng mơ hồ hiện lên vài mảnh ký ức, nhưng nghĩ mãi vẫn không sao hiểu nổi. Nàng nén đau, định kiểm tra thân thể, nhưng vừa nhổm người dậy đã lại vô lực ngã xuống. Khi nàng nhổm người dậy rồi lại ngã xuống, chiếc áo vải bố xám trên người trượt đi, để lộ thân thể lả lướt với những đường cong tuyệt mỹ động lòng người.
