“Vân Mộng à, còn không mau dìu đại nhân xuống nghỉ ngơi.”
Có lão mụ đứng ra làm dịu bầu không khí, Tiết Tử Nhu tuy đã rời đi nhưng khung cảnh cũng không đến nỗi khó xử. Dưới sự dìu đỡ nhẹ nhàng của Vân Mộng tiên tử, Trần Bình An tiến vào một gian ngọa phòng bên cạnh nhã gian.
Trong góc phòng đặt một lư hương mạ vàng, trong lư đang đốt huân hương, khói xanh lượn lờ bốc lên, lan tỏa khắp gian phòng.
Vừa bước vào cửa, Trần Bình An liền ngửi thấy một mùi hương ngọt gắt, hòa lẫn với mùi xạ hương, khiến tâm thần không khỏi xao động.
Căn phòng được trang trí xa hoa, mỗi một tấc không gian đều toát lên vẻ diễm lệ.
