Trần Bình An nhìn cảnh tượng trước mắt không nói gì.
Ngô Bản Thanh bên cạnh lên tiếng.
“Trần đại nhân, đừng hiểu lầm. Ngươi được điều đến Lôi Minh, vốn là được hưởng đãi ngộ của Trấn Phủ Ty. Ở trong thành Lôi Minh lẽ ra nên chuẩn bị cho ngươi một tòa trạch viện thoải mái dễ ở. Còn những nô bộc nha hoàn này, là do mấy người bên dưới sắm sửa thêm. Tiền dùng đều không phải công quỹ, điểm này có thể yên tâm.”
Mãi đến khi Ngô Bản Thanh nói xong, sắc mặt Trần Bình An mới dịu đi một chút.
“Các vị đại nhân có lòng rồi.”
