Vút!
Ánh sáng màu xanh xám như dải cầu vồng xé rách bầu trời đêm, để lại một vệt đuôi dài rực rỡ.
Trong luồng sáng ấy là một lão giả mặc trường bào với hốc mắt trũng sâu. Lông mi của lão đen nhánh như lông quạ, giữa trán có khảm một cây Thanh Hôi Phạn Đinh, mái tóc bạc trắng tựa tàn tuyết thanh phạn.
Sắc mặt lão giả âm u, ẩn chứa một nỗi tức giận không nói thành lời.
Ai mà ngờ được, Thương Long Châu Thành, trung tâm của cả một châu, lại có thể xảy ra chuyện như thế này.
