“Nhưng.” Trần Bình An vận kình lực trong lòng bàn tay, thanh quang chợt lóe, lá thư trong tay liền bốc cháy: “Nếu ta không muốn, không ai có thể ép buộc được ta! Chỉ cần ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể bước xuống khỏi chiến xa của Cố gia, mối quan hệ với Cố gia cũng có thể cắt đứt bất cứ lúc nào!”
Dựa dẫm hay hợp tác, chẳng qua chỉ là vấn đề thực lực! Trong mắt người ngoài, giữa hắn và Cố gia, là hắn đang nương tựa vào Cố gia.
Nhưng chỉ cần hắn cứ dũng mãnh tiến tới như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, kẻ ở vị trí nương tựa ngược lại sẽ chính là Cố gia!
Có điều đây là chuyện của tương lai, còn hiện tại, hắn thấy Cố Thanh Thiền cũng thuận mắt, có mối quan hệ với Cố gia cũng xem như phù hợp với lợi ích của hắn.
Ngọn lửa hóa thành thanh diễm rồi tiêu tán, lá thư cũng hoàn toàn tan thành tro bụi trong không khí.
