Một chiếc túi vải có hình dáng cổ xưa, phủ đầy dấu vết năm tháng, đang lẳng lặng lơ lửng trước người hắn, tựa như một món bảo khí cổ xưa, tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Ong ong ong~
Trên chiếc túi vải bỗng nhiên lóe lên từng đợt lưu quang, những hoa văn phức tạp trên thân túi đồng loạt chớp sáng.
“Mở!” Trần Bình An đột nhiên mở mắt, linh quang chợt lóe lên.
Miệng Thiên Cơ Đao lập tức mở ra.
