Sau khi tiễn Dư Triển Hồng, Trần Bình An đi thẳng về tiểu viện của mình. Mấy ngày nay, bên ngoài tuy vô cùng ồn ào nhưng cuộc sống của Trần Bình An vẫn luôn tĩnh lặng.
Nay lệnh bổ nhiệm đã ban xuống, hắn không còn đảm nhiệm chức Phó Đô Chỉ Huy Sứ của Vị Thủy Trấn Phủ Ty nên càng thêm thanh nhàn. Mấy ngày Dư Triển Hồng ở đây, Trần Bình An đã sớm bàn giao hết công vụ trong tay. Một phần cho Phàn Chính Hành, một phần cho Liễu Nguyên Hóa. Sự vận hành của Vị Thủy Trấn Phủ Ty, sự phân chia quyền lực, dường như lại quay về như lúc ban đầu.
Nhưng khác với lúc trước, từ trong Vị Thủy trấn phủ ty đã thật sự bước ra một vị phong cương đại thần. Trong mắt người thường, tọa trấn trọng trấn Bắc Thương, nắm giữ đại quyền một phương, đó chính là một vị phong cương đại thần không còn gì phải bàn cãi.
Nhưng nếu nhìn khắp cõi Thương Long Châu, với tình hình của Trần Bình An hiện tại, gọi là phong cương đại thần thì đúng là có hơi khoa trương. Thật sự muốn nói người đủ tư cách làm phong cương đại thần ở vùng lân cận, e rằng chỉ có trấn thủ trọng trấn Long An là Nhiếp Vân Long mới có được tư cách này.
Trọng trấn Long An, thông suốt thương mại hai châu, thế lực hai châu đóng quân tại đó, mối quan hệ bên trong rối như tơ vò, lợi ích đan xen, cục diện vô cùng phức tạp. Chỉ khi ở trong tình thế như vậy, vững vàng ngồi ở ngôi cao, nắm giữ đại quyền, mới có thể được xưng là phong cương đại thần.
